Nhiều năm về trước, gã là một thằng loai choai bụi đời. Mẹ mất, gã không một xu dính túi. Gã lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, ai thuê gì làm nấy để kiếm miếng cơm lấp đầy cái dạ dày rỗng tuếch. Rồi như vô định, gã dạt đến thành phố biển ngập nắng này, ngày ngày vẫy khách cho một nhà hàng hải sản. Rồi chính bà chủ cũng nhận ra rằng, dù thương tình gã thật thà mà nhận về, nhưng nếu để gã vẫy khách như thế, sẽ chẳng có ai muốn vào ăn. doi mat thien than Thế là gã được “biên chế” xuống bếp – nơi gã được lăng xăng đủ các loại việc lặt vặt mà không phải ló mặt ra ngoài. Gã mừng lắm, vì như thế có nghĩa là gã không bị đói nữa.
Tiền lương 3 năm trời của gã, bà chủ thanh toán một lần khi gã xin nghỉ. Bởi suốt thời gian “chạy bếp”, gã chẳng mất một xu tiền ăn tiền ở, bà chủ quý gã hiền lành nên cho gã ăn ở luôn trong nhà hàng, tiện trông coi mọi thứ luôn. Giờ, cầm số tiền lớn trong tay, gã loay hoay chả biết làm gì. Rồi gã chợt nghĩ, sao không thử buôn bán cái gì thứ gì đó? Bà chủ thường nói “phi thương bất phú”, gã cũng không muốn nghèo hèn mãi thế này.
phim | xem phim | phim cap 3 | phim hanh dong | phim thai lan | phim kinh di
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét